Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_44

“Í, vừa nãy sao ngươi không thắng?”. Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng nhìn ra mánh khóe.

“Ta thắng sao? Hồi nãy không phát hiện a!”. Ám vệ hít một hơi lãnh khí, dùng ánh mắt tiếc nuối rất chân thật mà nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại.

“Ta đột nhiên thấy đau đau”. Ám vệ ôm bụng, làm ra vẻ mặt đau đớn.

Một ám vệ khác ánh mắt đầy đồng cảm, kéo tay hắn đặt lên đầu. “Ôm lộn chỗ rồi”

Thẩm Thiên Lăng mất hứng, ném tờ hai vạn ra. “Không chơi nữa”

“Ta thắng!”. Ám vệ đối diện giơ tay, sau đó hết sức phấn khởi nói. “Ta thắng, mau chơi tiếp một ván!”. Nhất định không thể để phu nhân tức giận.

Thẩm Thiên Lăng: …

Tập thể ám vệ nhe răng cười với hắn.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

“Ta hạ ván này nhất định có thể thắng được công tử”. Ám vệ kiên quyết.

Vừa dứt lời, một ám vệ khác đã đá bay bàn mạt chược lên nóc phòng đối diện!

Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn. “Chỉ thắng ta mà thôi, ngươi không cần phải… a!!!”

Ám vệ bế hắn cách ra xa.

Hơn mười mảnh ngân châm rậm rạp sắc bén bắn xuống chỗ Thẩm Thiên Lăng vừa đứng.

Thẩm Thiên Lăng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nóc nhà đối diện.

Mười mấy người bịt mặt vung đao xuống, dưới ánh mặt trời chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Ám vệ Truy Ảnh cung đem Thẩm Thiên Lăng vây kín ở trong cùng, tay phải vung lên, vũ khí đều là roi sắt.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang tay cầm kiếm, bảo vệ ở vòng ngoài.

“Công tử đừng sợ”. Ám vệ nhỏ giọng an ủi.

“Các ngươi cẩn thận”. Thẩm Thiên Lăng chưa nói hết câu thì những người bịt mặt đã lao vào đấu với ám vệ. Tiểu nhị nghe được động tĩnh chạy tới hậu viện, vừa nhìn thấy từ xa đã sợ đến mức hồn vía bay lên trời, quay đầu bỏ chạy, sợ không cẩn thận trở thành bia đỡ đạn.

Những người bịt mặt này võ công rất quỷ dị, ám vệ toàn tâm toàn ý muốn bảo hộ Thẩm Thiên Lăng nên vẫn không ham chiến, vung kiếm quét sạch vài người trước mặt rồi định dẫn hắn ra quán trọ, nhưng lại bị người đứng trên nóc nhà chặn lại.

Đôi mắt của Phượng Cửu Dạ hơi nhướn lên. “Muốn chạy đi đâu?”

Ám vệ đem Thẩm Thiên Lăng bảo hộ sau lưng, ánh mắt tràn ngập địch ý.

“Nếu Tần Thiếu Vũ ở đây thì có thể đánh với ta một trận”. Phượng Cửu Dạ khinh thường nói. “Bằng mấy người các ngươi cũng muốn dẫn người thoát khỏi tay ta sao?”

“Nhiều lời vô ích!”. Bên cạnh Phượng Cửu Dạ còn có một bà lão áo đen, vẻ mặt nhìn rất dữ tợn. “Giết bọn họ”

“Ngươi dám”. Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng nhìn Phượng Cửu Dạ. “Nếu ngươi dám giết bọn họ, ta sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát, thứ ngươi muốn cả đời này cũng đừng hòng lấy được!”

“A?”. Phượng Cửu Dạ cao giọng. “Không giết bọn hắn cũng được, ngươi ngoan ngoãn theo ta về thánh giáo”

Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, nhưng không đợi hắn nói thì ám vệ bên cạnh đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà ôm hắn quay đầu chạy như điên sang hướng khác.

“Muốn chết!”. Vẻ mặt Phượng Cửu Dạ ngoan độc, giơ tay vung lên một chưởng, các mũi tên tẩm độc đồng loạt bắn tới hai người.

Một ám vệ bên cạnh bay lên muốn đỡ, vốn đã chuẩn bị tinh thần không chết cũng tàn tật, nhưng lại bị một người khác đá văng ra.

Một bóng dáng áo xanh từ trên trời giáng xuống, tay áo bị gió thổi bay phần phật, ánh mắt sáng ngời vẻ mặt lạnh lùng, đẹp trai vô cùng!

“Người của Nhật Nguyệt sơn trang mà cũng có người dám đả thương?”

“Đại ca!!!”. Thẩm Thiên Lăng vui mừng kêu thành tiếng.

Ám vệ đang khiêng hắn chạy nghe vậy dừng chân nhìn lại, trong nháy mắt hân hoan, hấp tấp chạy về.

Thẩm Thiên Lăng: …

Chẳng phải chúng ta đang chạy trối chết sao?

Thẩm Thiên Phong cười cười vươn tay ra với hắn.

Thẩm tiểu thụ hưng phấn không gì sánh được, vừa chuẩn bị nói ám vệ thả xuống thì đã trực tiếp bay vào lòng Thẩm Thiên Phong.

“Đại ca”. Mắt Thẩm Thiên Lăng long lanh.

Thẩm Thiên Phong ôm hắn cau mày. “Gầy”

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng vui sướng, những lời này nghe thật thích.

Lão bà áo đen lắc đầu. “Đây là cho lão xem đại hội nhận người thân sao?”

“Cũng không phải xem không”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng liếc nàng. “Kim xà bà bà?”

“Không ngờ nha”. Lão bà áo đen chậc lưỡi. “Võ lâm bây giờ cũng có hậu bối nhận biết ta”

“Ngươi khiêm tốn quá rồi”. Thẩm Thiên Phong cười nhạt. “Những chuyện xấu ngươi làm đủ để tiếng xấu truyền đi muôn đời rồi”

“Láo xược!”. Vẻ mặt lão bà dữ tợn.

“Thẩm công tử khách khí một chút đi”. Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói. “Nếu không thì khó tránh khỏi gặp chuyện không may”

“Chỉ bằng ngươi sao?”. Thẩm Thiên Phong đầy khinh thường.

Phượng Cửu Dạ nhướn mi. “Cũng chưa chắc”

Lão bà áo đen lấy trong áo ra một chiếc địch màu đen, đặt bên mép thổi ra tiếng ô ô trầm thấp.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng tự giác bịt tay, cực kì có ý thức bảo vệ mình!

Thẩm Thiên Phong bật cười, kéo tai hắn ra. “Không sao, chỉ hơi khó nghe mà thôi”

“Không có nội lực ư?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, có điều rất nhanh lại khẩn trương lên!

Bởi vì một con chim màu đen rất to đang lượn vòng phía chân trời, kêu lên đầy thê lương bay tới, dường như có thể thấy được sương mù màu đen xung quanh.

“Chim điêu ư?”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng khiếp sợ, cũng quá lớn rồi!

“Chim điêu báo tang”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói.

Con chim lao xuống, nhìn kỹ thì thấy trên lưng có một nữ tử đang ngồi, đó là Thiền Nương.

Thẩm Thiên Phong thản nhiên.

Thẩm Thiên Lăng khẩn trương níu lấy hắn.

Lão bà áo đen cười sắc bén. “Xem ra Thẩm đại hiệp còn không biết sự lợi hại của chim điêu báo tang nhà ta, có bản lĩnh thì ngươi….”

Còn chưa hết câu, con chim to màu đen giống như bị sét đánh nửa chừng mà thét lên dừng lại trên không trung, ngay cả lông cũng rớt xuống mấy cây.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đứt thắng?

“Oa”. Ám vệ Truy Ảnh cung đồng loạt ôm ngực. “Quả thật hù chết người, chúng ta rất sợ hãi”

Sắc mặt Phượng Cửu Dạ âm u đến mức sắp đổ mưa.

Thiền nương cưỡi trên lưng chim điêu báo tang, dường như cố hết sức muốn khống chế nó. Con chim vẫn liều chết kháng cự, sau cùng quăng Thiền Nương xuống, tự xoay người vỗ cánh bay đi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Trở về!”. Lão bà áo đen thét chói tai.

Thiền Nương quần áo xộc xệch đứng sau Kim Xà bà bà.

“Sau này huấn luyện kỹ rồi hãy thả ra dọa người khác”. Thẩm Thiên Phong khinh thường. “Tránh cho già rồi mà còn mất mặt”

Lão bà áo đen bị đâm trúng chỗ đau, hú lên một tiếng quái dị rồi nhào tới.

Điểm mạnh nhất của Thẩm Thiên Phong chính là khinh công, Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy bên hông hơi siết chặt thì cảnh trước mặt đã biến đổi. Đợi hắn đứng vững lần nữa thì đã đổi sang chỗ khác.

“Oa!”. Thẩm tiểu thụ khen ngợi từ tận đáy lòng.

“Hồi xưa kêu ngươi học ngươi không chịu học”. Thẩm Thiên Phong nói.

Thẩm Thiên Lăng: …

Phượng Cửu Dạ thấy tình hình không ổn, xoay người lao ra ngoài quán trọ.

Diệt Hồn chưởng chưa luyện xong, đối phó ám vệ thì dư dả, nhưng thêm Thẩm Thiên Phong thì không cần phải liều lĩnh.

Kim xà bà bà và Thiền Nương cũng thấy không ổn, quay đầu đi theo. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương hỏi. “Có đuổi theo không?”

“Không”. Thẩm Thiên Phong ôm hắn nhảy xuống khỏi nóc nhà.

“Nhưng Tần Thiếu Vũ rất muốn bắt Phượng Cửu Dạ!”. Thẩm Thiên Lăng túm tóc hắn.

“Vậy để hắn tự đi bắt”. Thẩm Thiên Phong đặt hắn xuống đất.

“Võ công của ngươi cao hơn hắn, sao không giúp một tay?”. Thẩm tiểu thụ ăn cây táo rào cây sung.

Thẩm Thiên Phong cốc đầu hắn, bất mãn nói. “Ngươi là người Thẩm gia”

“Nhưng ngươi lại để ta ăn nhờ ở đậu người ta”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị, ra ngoài không cho tiền thật đáng giận!

Thẩm Thiên Phong cười thành tiếng.

Thẩm Thiên Lăng đá đá hắn.

“Không phải ta không muốn giúp”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn nói. “Là Thiếu Vũ không muốn ta giúp”

“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Báo thù, ai cũng muốn tự mình làm”. Thẩm Thiên Phong thản nhiên nói.

Thẩm Thiên Lăng càng giật mình. “Báo thù?”

“Không sai”. Thẩm Thiên Phong nói. “Thiếu Vũ không nói với ngươi sao?”

Thẩm Thiên Lăng điên cuồng lắc đầu.

“Năm ấy Thiếu Vũ có một sư huynh tên là Mục Nhất Thủy”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tình cảm hai người như huynh đệ vậy. Một lần Nhất Thủy ra ngoài thì gặp phải Phượng Cửu Dạ, bị hắn giết”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy, trong lòng hơi buồn phiền.

“Thiếu Vũ muốn tự tay báo thù cho hắn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta tin hắn có thể làm được”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Phượng Cửu Dạ thật đáng ghét”

“Hồi nãy có bị dọa không?”. Thẩm Thiên Phong dẫn hắn vào nhà.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Hơi hơi, may là đại ca tới”

“May là?”. Thẩm Thiên Phong cau mày. “Thiếu Vũ không nói trước với ngươi sao?”

Thẩm Thiên Lăng mờ mịt. “Nói trước cái gì?”

Sắc mặt Thẩm Thiên Phong rất khó coi.

“Ngươi đã sớm biết hôm nay Phượng Cửu Dạ sẽ đến ư?”. Thẩm Thiên Lăng mơ hồ đoán được một chút.

Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Không chắc lắm, có điều đoán rằng tám chín phần hắn sẽ tới”

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<, còn phải đoán sao?

“Sao không nói gì?”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ mặt hắn.

“Ta hơi chóng mặt”. Thẩm Thiên Lăng rất khổ sở.

Liên hệ mọi chuyện với nhau lại, hình như hơi phức tạp.

Cảm giác chỉ số IQ bị sỉ nhục!

“Đừng nghĩ nữa”. Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một chén trà. “Lát nữa đi ăn cơm với đại ca”

Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Ít nhiều gì cũng phải nói rõ mọi chuyện trước chứ!”

“Chờ Thiếu Vũ giải thích cho ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hắn còn đang xử lý một việc, tối mới về được”

Thẩm Thiên Lăng: …

Kể chuyện cũng phải thay phiên nhau! Như vậy người xem sẽ đánh giá không cao a!

“Đúng rồi, con chim hồi nãy sao lại đột nhiên bỏ chạy thế?”. Thẩm Thiên Lăng nhớ tới mà hỏi.

“Còn nhớ con gà đen lúc trước nương chưng cho ngươi ăn không?”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trên người ta có mang theo lông vũ, một con chim báo tang chỉ cần hơi cảm nhận được khí tức của thần thú thì sẽ chạy trối chết”

Thẩm Thiên Lăng cảm giác thế giới quan lại bị đổi mới!

Lông gà còn có công dụng này!

Trong một quán trọ bên ngoài Thiên Ổ Thủy trại, Hoa Đường đang cùng các đại phu khác chữa trị cho những người bị thương. Lúc Hắc Phong trại toàn bộ bị hạ cổ thì có không ít người trong võ lâm bị thương.

Phạm Nghiêm không rành y thuật, vì vậy ở một bên giúp bưng nước. Diêu Khiêm đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt rõ ràng hơi bực bội.

“Nếu ngươi chán thì ra ngoài đi dạo đi”. Phạm Nghiêm có lòng tốt nhắc nhở.

Diêu Khiêm kiêu ngạo hừ một tiếng, quay đầu ra ngoài.

Phạm Nghiêm buông chậu nước trong tay xuống đuổi theo.

“Theo ta làm gì?”. Diêu Khiêm giận dữ nói. “Đi vào làm chuyện của ngươi đi”

Phạm Nghiêm cảm thấy ủy khuất. “Có ý tốt mời ngươi đi uống chén trà, hung dữ như vậy làm gì!”

“Cút!”. Diêu Khiêm tiếp tục bước về phía trước.

“Gần đây sao ngươi dễ nổi cơn vậy?”. Phạm Nghiêm theo sau hắn. “Hay là ta nhờ Tả hộ pháp nấu cho ngươi một bình trà thảo dược?”

“Ngươi còn theo nữa thì đừng trách ta không khách khí”. Diêu Khiêm lạnh lùng nói.

Phạm Nghiêm bị hắn chọc cười. “Người đọc sách như ngươi tối đa cũng chỉ biết mồm mép, có thể không khách khí ta như thế nào?”

Diêu Khiêm: …

“Nói thật chứ, dẫn ngươi ra ngoài một chút”. Phạm Nghiêm chọt chọt hắn. “Ăn sủi cảo hương Tể thái”

Diêu Khiêm hít sâu một hơi. “Hôm nay ngươi định bám theo ta sao?”. Từ sáng sớm đến giờ không có một giây nào tránh thoát hắn.

Sao có thể dùng từ “bám” chứ? Phạm đường chủ nồng nhiệt không gì sánh được mà gật đầu!

Diêu Khiêm vung tay ra ngoài. “Vậy đừng hối hận!”

“Đùa gì chứ, sao có thể hối hận được!”. Phạm Nghiêm hăng hái đuổi kịp, hai người đi qua bờ sông, đi qua chợ, cuối cùng đến một rừng cây nhỏ ở ngoại ô.

“Muốn câu cá hả?”. Phạm Nghiêm hỏi.

Diêu Khiêm dừng chân.

Phạm Nghiêm cười cười nhìn hắn.

Diêu Khiêm nhắm chặt mắt, đột nhiên xoay người đánh một chưởng tới hắn.

Phạm Nghiêm lách mình né tránh, tay phải rút đao ra khỏi vỏ.

Gió lớn thổi qua, cuồn cuộn nổi giữa trời, mang theo cát bụi và lá cây.

Phạm Nghiêm vẫn đứng đó cười, nhưng đáy mắt hơi ảm đạm.

“Ngươi đã sớm biết”. Diêu Khiêm bình tĩnh nhìn hắn. Nếu không đề phòng, không có khả năng tránh được nhanh như vậy.

“Ta không biết”. Ý cười trên mặt Phạm Nghiêm biến mất. “Cho đến sáng nay cung chủ mới nhắc nhở, bảo ta cẩn thận ngươi”. Dù vậy vẫn muốn tin rằng cung chủ suy nghĩ nhiều rồi, cho đến khi nhận ra hôm nay Diêu Khiêm luôn muốn rời đi, cho đến khi theo hắn đi đến nơi hẻo lánh, trong lòng mới dần dần nguội lạnh.

Diêu Khiêm tự giễu. “Ta còn tưởng đã gạt được hắn”

Tần Thiếu Vũ mang theo Triệu Ngũ từ trong rừng cây đi tới.

“Cung chủ”. Giọng Diêu Khiêm rất thấp.

“Tại sao muốn làm việc cho Ma giáo?”. Tần Thiếu Vũ vẫn chưa nổi giận, giọng tuy bình tĩnh nhưng lại lạnh thấu xương.

Diêu Khiêm cười khổ. “Việc đến nước này, chỉ mong được chết”

“Lăng nhi không có việc gì, nên ngươi không cần phải chết”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Diêu Khiêm không nói được lời nào.

“Ngươi là hộ pháp, phản bội Truy Ảnh cung hậu quả là gì chắc ngươi rất rõ ràng”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

Diêu Khiêm móc trong ngực ra một con dao, nhanh chóng đâm vào ngực mình.

Phạm Nghiêm thấy thế kinh hãi, lao tới đánh rớt con dao.

Tần Thiếu Vũ giơ tay đánh một chưởng vào ngực hắn, Diêu Khiêm lui về phía sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Phạm Nghiêm không đành lòng, vừa định bước tới kéo lấy hắn thì Tần Thiếu Vũ đã nắm lấy vai Diêu Khiêm, vặn một cái. Diêu Khiêm nhất thời đổ mồ hôi đầy người, sắc mặt tái nhợt ngất đi.

Tần Thiếu Vũ ném hắn cho Phạm Nghiêm. “Phế võ công, giữ mạng lại cho ngươi”

“…”. Phạm Nghiêm lấy lại bình tĩnh. “Tạ ơn cung chủ”

Tần Thiếu Vũ mang Triệu Ngũ trở về.

Phạm Nghiêm nhìn người đang bất tỉnh trong lòng, thở dài thật sâu.

“Cung chủ”. Đi trên đường, Triệu Ngũ nói. “Thuộc hạ có thể hỏi một việc không?”

“Muốn hỏi ta từ lúc nào phát hiện hắn giở trò đúng không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Triệu Ngũ gật đầu.

“Một năm trước”

Triệu Ngũ giật mình. “Lâu vậy sao?”

“Thật ra không phải ta mà là Hoa Đường”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nàng phát hiện Diêu Khiêm thường lén lút ra ngoài, vì vậy nhắc nhở ta phải chú ý”

“Vì sao cung chủ lại nhịn lâu như vậy?”. Triệu Ngũ khó hiểu.

“Lúc trước ta muốn tương kế tựu kế, dùng hắn dụ Phượng Cửu Dạ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng bây giờ không còn cách nào chú ý cả hai đầu, thôi thì sau này lại tìm cơ hội”. Tính cách Phượng Cửu Dạ gian trá xảo quyệt, hôm nay nếu mình không đi Hàn Sĩ sơn, e rằng hắn cũng không ra tay, như vậy mình cũng không thể xác định Diêu Khiêm có vấn đề thật hay không.

“Cung chủ cứ ném hắn cho Phạm đường chủ như vậy, có thể nào…”. Triệu Ngũ hơi lo lắng.

“Nếu ta giết hắn, Phạm Nghiêm cũng không ở lại Truy Ảnh cung nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Diêu Khiêm tuy là người trong ma giáo nhưng tội cũng không đáng chết”

Triệu Ngũ phụ họa. “Tuy Hữu hộ pháp có nhiều tật xấu nhưng bình thường cũng không phải người xấu”

“Cho nên ta mới có thể giao hắn cho Phạm Nghiêm”. Tần Thiếu Vũ huýt sáo, hai con ngựa cao to lập tức từ xa chạy như bay tới. Hai người xoay người leo lên, vội vã chạy vào thành.

Bên trong quán trọ, Thẩm Thiên Lăng đang bưng chén nhỏ, đói khát không gì sánh được nhìn bàn thức ăn ngon trước mặt.

“Sao lại ăn cháo?”. Thẩm Thiên Phong cau mày.

“Không thèm ăn”. Thẩm tiểu thụ rất dối trá.

Thẩm Thiên Phong nhéo mặt hắn. “Nước bọt cũng chảy xuống rồi, vậy mà bảo không thèm ăn ư?”

Thẩm Thiên Lăng buồn phiền không gì sánh được. “Ta không thể ăn cơm, chỉ có thể ăn cháo và trứng chưng”

“Tại sao?”. Thẩm Thiên Phong càng bất mãn. “Chẳng lẽ Thiếu Vũ dám ngược đãi ngươi?”

Không có. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Vì mấy hôm trước Hàn độc của ta phát tác, đang uống thuốc”

“Hàn độc phát tác?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy giận dữ. “Ở nhà nuôi nhiều năm như vậy chưa từng phát tác, vì sao vừa ra khỏi nhà với hắn lại phát tác?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thật ra phát tác ba bốn lần rồi, nhưng không thể nói ra!

Thẩm Thiên Phong thở dài. “Đau lắm phải không?”

Thẩm Thiên Lăng chân thành không gì sánh được. “Lần này không đau”. Vì chúng ta xx với nhau rồi!

XX vừa sảng khoái vừa hữu dụng!

Nhất định phải LIKE một cái!

CHƯƠNG 77: SÍNH LỄ CŨNG ĐÃ NHẬN RỒI!

“Nói bậy”. Giữa hai chân mày Thẩm Thiên Phong nhăn lại càng sâu. “Hàn độc phát tác sao có thể không đau, mau nói thật với đại ca”

“Được rồi, hơi đau”. Thẩm Thiên Lăng ăn một muỗng cháo lớn. Thỉnh thoảng nói dối cũng không sao, nhưng chuyện xx không thể nói lung tung!

Thẩm Thiên Phong thở dài. “Sớm biết hắn chăm sóc ngươi không tốt thì ta đã không dễ dàng để ngươi rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang như vậy”

“Ai nói ta không chăm sóc tốt cho hắn”. Tàn Thiếu Vũ đúng lúc đẩy cửa bước vào.

Thẩm tiểu thụ lập tức trốn tránh trách nhiệm. “Ta không nói gì nha!”

Thẩm Thiên Phong càng bất mãn. “Sợ hắn vậy sao?”

Sao lại gọi là sợ, rõ ràng chính là nói sự thật! Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất chính nghĩa!

“Gầy thành như vậy mà cũng gọi là chăm sóc tốt ư?”. Thẩm Thiên Phong cười nhạt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Gầy thành như vậy, sao nghe có vẻ mỉa mai vậy?

Tàn Thiếu Vũ nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng, nâng Thẩm Thiên Lăng lên khỏi ghế. “Như thế này mà gọi là gầy sao?”

“Chẳng lẽ còn có thể gọi là béo?”. Thẩm Thiên Phong hỏi lại.

Tàn Thiếu Vũ nhéo hông vợ mình một cái. “Không được hóp bụng”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp, ngươi không nói ra sẽ chết sao?

Có tin ta ly hôn với ngươi không?

“Nói chung nếu Hàn độc của Lăng nhi phát tác lần nữa, ta sẽ tự mình dẫn hắn đi Nam Hải”. Thẩm Thiên Phong rất có oai nghiêm của đại ca!

“Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?”. Thẩm tiểu thụ nhiệt tình đề nghị, các ngươi đừng có vừa chạm mặt đã nghiêm túc vậy chứ, quả thật một chút thú vị cũng không có!

“Đói bụng ư?”. Tàn Thiếu Vũ ngồi xuống cạnh hắn.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng vắt khăn ấm giúp hắn lau tay. “Đại ca nói hôm nay ngươi có việc gấp phải làm, là việc gì vậy?”

“Lau tay cũng phải để Lăng nhi hầu hạ ư?”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang, rõ ràng cực kì khó chịu.

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, vắt khăn sao gọi là hầu hạ được? Đây rõ ràng là nâng khăn sửa túi, rất cảm động biết không!

Tàn Thiếu Vũ nhướn mi hỏi lại. “Ngươi có ý kiến sao?”

Sắc mặt Thẩm Thiên Phong càng thêm tối tăm.

Thẩm tiểu thụ không còn gì để nói. “Chẳng lẽ các ngươi vì chuyện này mà cãi nhau ư?”. Cũng quá lặt vặt rồi!

Có điều sự thật chứng minh rằng đại hiệp sẽ không cãi nhau, bởi vì bọn họ trực tiếp đánh nhau!

Quả nhiên lãnh khốc!

Hai người leng keng từ nhà ăn đánh ra sân, Thẩm Thiên Lăng trợn mắt há mồm đuổi theo, hai người này ăn phải thuốc nổ sao?

“Công tử đừng lo”. Ám vệ gặm đùi gà nói. “Thẩm thiếu gia và cung chủ bình thường vừa gặp mặt đã đánh nhau, không xem là chuyện lớn”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Luận võ với nhau mà thôi”. Ám vệ chia cho hắn một cái chân gà. “Ở tiệm của Lâm gia, phải xếp hàng mới mua được”

Béo ngậy cực kì mê người! Thẩm tiểu thụ nhận lấy nói cám ơn, sau đó tò mò hỏi. “Các ngươi xếp hàng bao lâu?”

“Chúng ta không cần xếp hàng”. Ám vệ xua tay. “Chúng ta trực tiếp xuống bếp trộm”

Thẩm Thiên Lăng không nói gì, có tự trọng chút đi! Giọng điệu kiêu ngạo này là sao!

Gặm xong chân gà, Tàn Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong còn đang đánh, ám vệ thân thiết đưa qua một con tôm chiên lớn.

“Không ăn”. Thẩm Thiên Lăng lau tay một chút. “Ta còn đang uống thuốc, không thể ăn nhiều dầu mỡ”

“Công tử vào ăn cơm trước đi”. Ám vệ hảo tâm nói. “Cung chủ và Thẩm công tử e là phải đánh một trận đã đời nữa”

Về phần “một trận đã đời nữa” là bao lâu, Thẩm Thiên Lăng phải sau việc này mới cảm thán, đúng là “đã đời” một trận!

Bởi vì hai người thế mà đánh suốt hai canh giờ, đến tận đêm khuya mới ngừng tay, còn chưa thỏa mãn!

“Các ngươi không mệt sao?”. Thẩm Thiên Lăng ngáp.

Thẩm Thiên Phong thu kiếm vào vỏ, tiện tay vỗ vỗ đầu hắn. “Đêm nay ngủ với đại ca”

Tàn Thiếu Vũ nghe vậy mặt tối sầm. “Không cho”

“Không cho?”. Thẩm Thiên Phong híp mắt. “Từ lúc nào mà ngươi quản người của Nhật Nguyệt sơn trang vậy?”

“Sính lễ cũng nhận rồi, sau này đương nhiên do ta quản”. Tàn Thiếu Vũ mang Thẩm tiểu thụ về. “Không phiền anh vợ nhọc lòng”

“Đại ca ngủ sớm chút đi”. Thẩm tiểu thụ tựa vào vai Tàn Thiếu Vũ, rất ăn cây táo rào cây sung mà vẫy tay, vẻ mặt đặc biệt vô tội.

Thẩm Thiên Phong hít sâu một hơi, ngươi không thể phản đối chút sao?

Sau khi về phòng đóng cửa, Tàn Thiếu Vũ đè hắn lên tường hôn lưỡi một phen, đặc biệt điên cuồng!

“Cả người đầy mồ hôi”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng chán ghét.

“Ừ”. Tàn Thiếu Vũ kề vào tai hắn cọ cọ. “Tắm cho vi phu đi”

Tiểu nhị đã chuẩn bị xong nước ấm từ sớm, Thẩm Thiên Lăng cởi áo cho hắn, bưng một chiếc ghế nhỏ tới ngồi bên thùng tắm.

“Hôm nay có sợ không?”. Tàn Thiếu Vũ hỏi hắn.

“Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng lấy khăn chà lưng cho hắn.

“Có giận ta không?”. Tàn Thiếu Vũ quay đầu nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt. “Giận cái gì?”

“Ta sớm biết Phượng Cửu Dạ tới nhưng không báo trước với ngươi, còn bỏ lại ngươi một mình ở quán trọ”. Tàn Thiếu Vũ xoay người.

Thẩm tiểu thụ nghe vậy nhíu mày.

Tàn Thiếu Vũ dùng ngón tay chọt chọt mặt hắn. “Nói”

“Trước khi ngươi nói, thật ra ta không giận lắm”. Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, đôi khi nhìn cực kì giống Thẩm Thiên Phong!

Tần cung chủ dò xét. “Vậy bây giờ thì sao?”

“Ngươi tốt nhất là tìm một nguyên nhân hợp lý”. Thẩm tiểu thụ hung dữ banh mặt hắn. “Nếu không lão tử lập tức cắn ngón trỏ viết đơn ly hôn!”

Tàn Thiếu Vũ tiến lại gần hôn nhẹ lên môi hắn.

Thẩm Thiên Lăng vẫn nghiêm mặt, vì hành vi hôn hít này không phải lúc nào cũng hữu dụng, ta cũng rất có nguyên tắc!

“Thứ nhất ta không xác định trăm phần trăm là Phượng Cửu Dạ tới, sợ nói trước khiến ngươi lo lắng. Hơn nữa ta biết nếu hắn tới, Thiên Phong cũng nhất định bảo vệ tốt ngươi”. Tàn Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Hơn nữa hôm nay ta nhất định phải đi”

“Nguyên nhân là gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Nếu đơn giản là để dụ Phượng Cửu Dạ ra, đại ca cũng không có ý định bắt hắn cho ngươi”

“Không phải muốn dụ Phượng Cửu Dạ, mà là muốn xác định gian tế ở Truy Ảnh cung”. Tàn Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy càng giật mình. “Truy Ảnh cung có gian tế ư?”

Tàn Thiếu Vũ gật đầu.

“Ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng truy hỏi.

“Diêu Khiêm”. Tàn Thiếu Vũ lần này không có thừa nước đục thả câu.

Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí.

“Những suy diễn liên quan tới chúng ta lúc trước đều do hắn bịa đặt ra”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Hắn là người của Phượng Cửu Dạ, sở dĩ làm vậy là khiến chúng ta có khúc mắc trong lòng, từ đó khiến ngươi nhanh chóng quay về Ma giáo”

“Nhưng sao hắn lại muốn phản bội Truy Ảnh cung?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nguyên nhân không quan trọng”. Tàn Thiếu Vũ tựa vào thành thùng, hơi nhắm mắt lại. “Ta chỉ xem kết quả. Hắn trăm phương ngàn kế dụ ta rời khỏi ngươi, khiến Phượng Cửu Dạ đến cướp người, điểm này thôi đã là tội không thể tha rồi”

“Vậy hôm nay ngươi giải quyết hắn thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng bóp vai cho hắn.

“Nếu dựa theo quy định, chết mười lần cũng không đủ”. Tàn Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Thẩm Thiên Lăng ngừng tay. “Cho nên… ngươi giết hắn?”

“Phế võ công, giao cho Phạm Nghiêm”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Cho Phạm Nghiêm một ân nghĩa, từ nay về sau chuyện này như thế nào ta không muốn quản, cũng lười quản”

Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút vẫn thấy tiếc nuối. “Đang êm đẹp, không biết hắn trúng tà gì nữa”. Thế mà chạy đi thông đồng với Ma giáo!

“Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa”. Tàn Thiếu Vũ vuốt ve gương mặt hắn. “Vào tắm chung đi”

“Vì sao?”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “Chúng ta rõ ràng có hai thùng nước tắm!”

“Đừng lãng phí nước”. Tàn Thiếu Vũ giáo dục hắn. “Ngươi cũng biết sa mạc ở Tây Bắc, mọi người vì một chén nước…”

“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng xoay lưng lại phía hắn cởi quần áo, sau đó để cái mông trần truồng mà bước vào thùng nước của mình.

Tàn Thiếu Vũ tựa vào mép giữa hai thùng, khóe miệng cong lên. “Nhìn từ sau lưng, cái mông thập múp”

Múp cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng tự mình tắm.

“Phu nhân”. Tàn Thiếu Vũ gọi hắn.

“Cái gì?”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!

“Ngứa lưng”. Vẻ mặt Tàn Thiếu Vũ vô tội!

“Tự gãy!”. Cực kì vô tình!

“Với không tới”. Làm một seme chân chính, nhất định phải biết trợn mắt nói dối.

Lừa ai đó, ngươi mà với không tới ư? Thẩm Thiên Lăng làm lơ hắn, cúi đầu dùng khăn chà bụng mỡ!

Tàn Thiếu Vũ ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, muốn dằn vặt chết người sao…


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .